Bố ngồi lướt TikTok, mẹ cắm mặt vào Facebook. Con nhỏ hơn bốn tuổi gọi “Bố ơi” hai lần không ai đáp, rồi lặng lẽ mang đồ chơi ra chơi một mình. Chơi chán, con quay sang xin: “Bố ơi, cho con chơi điện thoại một chút thôi.” Bố đưa cái điện thoại cũ, mắt vẫn không rời màn hình: “Chơi đi, đừng quấy.” Thế là ba người, ba màn hình, ba thế giới.
Nhiều cha mẹ nghĩ mình đã dành thời gian cho con, nhưng ở bên chưa chắc là đang hiện diện. Trẻ không thiếu đồ chơi, chúng chỉ thiếu một người lớn thật sự muốn chơi cùng. Điều đáng lo không phải là con nghiện điện thoại, mà là con học thói quen đó từ chính người mình yêu thương nhất.
Không ai cố ý bỏ bê con, chỉ là chúng ta đã quá quen với việc “cho con chơi một mình” để mình có chút yên tĩnh. Ta nghĩ chỉ vài phút thôi, nhưng lâu dần thành thói quen. Rồi đến một ngày, giật mình nhận ra con đang lớn lên cùng YouTube, TikTok và game… chứ không phải cùng mình.
Điều con cần nhất đôi khi rất đơn giản: một buổi tối được chơi đùa trọn vẹn mà không bị ngắt quãng bởi tiếng “ting ting” của tin nhắn, một bữa cơm không ai cầm điện thoại, một ánh mắt thực sự lắng nghe con nói.
Nếu muốn con thay đổi thói quen dùng điện thoại, hãy bắt đầu bằng việc thay đổi thói quen của chính mình. Thiết lập “giờ tắt màn hình” cho cả nhà sau 20h. Dẫn dắt thói quen thay vì cấm đoán, hướng con sang những hoạt động thú vị hơn. Làm gương thật sự, không chỉ nói suông. Ghi lịch “hẹn con” mỗi tuần và giữ lời.
Bạn gieo thói quen gì, con sẽ gặt tính cách ấy. Cây chỉ xanh khi đất được chăm. Con chỉ lớn lên một cách tươi đẹp khi bố mẹ biết “sửa mình” mỗi ngày.